Tin Tức Cập Nhật

Tuesday, December 6, 2011

Tuesday, September 27, 2011

HOA HƯỚNG DƯƠNG CỦA TIỂU NGƯ

Tác giả: Minh Hiểu Khê
---------------- o0o ----------------

Người dịch: Hiểu Sương

1

Chiếc bàn trong phòng hội nghị của hội học sinh cấp ba có treo một chậu hướng dương nho nhỏ lung linh trong nắng sớm, lá cây màu xanh thẫm, chậu ánh sắc vàng cam.

Vào lúc Hạ Thụ ngồi xuống, đóa hướng dương ấy cũng vừa khớp hướng về phía cậu hé cười tươi tắn.

Cậu cũng mỉm cười, ngón tay khẽ khàng mơn trớn trên cánh hoa.

Những người bạn khác trong hội học sinh vừa lục tục tiến vào, trông thấy chậu hướng dương ấy, ai nấy đều trố mắt trầm trồ: "Oa, hoa đáng yêu quá! Là ai mang tới vậy?"

"Ha ha! Mình biết!" - "Bộ trưởng giải trí" Vệ Đào bước đến bên Hạ Thụ, giả làm mặt quỷ trêu: - "Nhất định là do mấy cô nàng nữ sinh thương thầm mến trộm tặng cho cậu rồi đúng không?"

"Thế mà cũng phải nói nữa sao, bạn chủ tịch hội học sinh Hạ Thụ của chúng ta đẹp trai tài giỏi, học hành xuất sắc, lại còn là cao thủ bóng chuyền, không biết đã khiến cho bao nhiêu cô nữ sinh phải chết mê chết mệt rồi!" - "Bộ trưởng thể dục" Dư Siêu tỉ mỉ quan sát đóa hướng dương rồi giục: - "Nè, mau đến xem là ai tặng cậu đi, thể nào chẳng có bút tích lưu lại chứ!"

Hạ Thụ cười bảo: "Đừng đùa nữa mà, biết đâu là Tiểu Ngư mang đến trang trí cho phòng hội nghị thì sao!"

"Phải không đó Tiểu Ngư?"

Vệ Đào hướng sang Lăng Tiểu Ngư lúc này đang lau bàn ghế, lớn tiếng hỏi.

Thân thể Lăng Tiểu Ngư nhất thời cứng đơ, ngón tay miết chặt. Cô chậm chậm xoay người đi, mặt mày đỏ lựng: "Ưm, mình...mình..."


"Có tờ giấy này!" - Dư Siêu hớt hãi la lên, dưới kẽ lá xanh thẫm lộ ra một mẫu giấy nho nhỏ màu vàng sậm. Hạ Thụ giơ tay muốn lấy chợt bị Dư Siêu nhanh mắt lẹ tay đoạt trước. - "Ha ha, lần này đúng là một cô nàng nữ sinh đa sầu đa cảm rồi nhé! Cậu mà không cần thì trao cơ hội cho bọn mình đi!"

Ở bên kia...

Lăng Tiểu Ngư cảm giác như máu cả người đang dồn hết lên đỉnh đầu, hai lỗ tai lùng bùng chấn động!

Hạ Thụ đứng dậy toan lấy mảnh giấy trở về:

"Đừng bày trò nữa, mau đưa cho mình."

Dư Siêu càng lẩn về xa hơn, vẻ mặt cười gian giảo: "Biết ngay cậu trước giờ cứ chăm chăm giữ bí mật cho mấy cô nàng nữ sinh ấy mà, sợ tin tức truyền ra ngoài sẽ khiến cho thanh danh bọn họ không tốt chứ gì! An tâm đi, mọi người đều là anh em với nhau cả, nhất định sẽ kín miệng cho cậu, chỉ cần cậu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn mình lần này, mọi người bảo có phải không nào?"

"Đúng đó!" Mấy học sinh khác nhao nhao rống lên "Mau xem xem là ai?"

"Tặng Hạ Thụ... Hy vọng cậu mỗi ngày đều rực rỡ như đóa hướng dương này... " Dư Siêu đọc nội dung trên mảnh giấy, đột nhiên hai mắt trợn tròn "Chữ ký là..."

Trên mặt giấy vàng sậm in rõ hình ảnh một chú cá nhỏ nhắn được vẽ bằng bút nước màu xanh lam.

Dư Siêu hết hồn đưa mắt nhìn sang Lăng Tiểu Ngư.

Chẳng trách vừa rồi cậu cảm giác nét chữ kia có chút quen thuộc.

Lăng Tiểu Ngư mặt mũi tái nhợt, hai chân phát run, trước mắt bỗng tối sầm, cô cảm giác mình sắp ngất đi ngay lập tức.

Dư Siêu cứ tròn mắt há mồm, Lăng Tiểu Ngư thì lo âu đến trắng bệch, hai người đứng đối diện nhau mà lặng im khác thường. Đám học sinh kia lấy làm lạ liền la ó phản đối: "Nè sao rồi? Nói đi chứ, là ai vậy?"

Hạ Thụ đỡ lấy Lăng Tiểu Ngư đang run rẩy, đưa tay thăm nhiệt trên trán cô: "Trong người không khỏe à? Có phải ngã bệnh rồi không?"

Giọng nói cậu vẫn dịu dàng như thế.

Bàn tay cậu vẫn ấm áp như thế.

Khóe mắt Lăng Tiểu Ngư thoáng chốc đã ngần ngận nước, cô dùng sức bặm môi, cố gắng kìm nén cơn run rẩy cả người: "Là mình..."

Giọng nói của cô rất khẽ.

Hạ Thụ giật thót, bàn tay như đông cứng trên trán cô.

Lăng Tiểu Ngư siết chặt hai tay, lấy thêm dũng khí nói tiếp:

"Hoa hướng dương... là do mình tặng!"

Tiếng nói lần này lớn đến bất ngờ, vang vọng trong phòng hội nghị của hội học sinh.

Sau đó là một bầu không khí im ắng đến khác thường.

Ai nấy đều tròn mắt há mồm như Dư Siêu.

Lăng Tiểu Ngư nhắm mắt lại, không dám nhìn đến vẻ mặt mọi người nữa.

Bàn tay của Hạ Thụ rụt khỏi trán cô.

Vừa rồi cô còn thầm nhủ chính mình phải thật dũng cảm, giờ đây lại có cảm giác xúc động muốn khóc!

Tuy nhiên, ngay sau đó....

Cô bị lôi vào một khuôn ngực thật ấm áp, một vòng tay dịu dàng ôm lấy cô, sau đó là thanh âm nhè nhẹ của Hạ Thụ thoáng bên tai: "Cảm ơn món quà sinh nhật của cậu."

Cô sững sờ.

Đám đồng học thét to: "Gì chứ? Hạ Thụ xấu xa! Hôm nay là sinh nhật của cậu á? Sao lại chỉ đi nói cho mình Tiểu Ngư biết chứ?! Xem bọn mình phạt cậu thế nào đây!"

Hạ Thụ mỉm cười đáp: "Phạt mình sau giờ học mời mọi người ăn cơm có được không?"

"Bọn này còn muốn đi hát nữa!"

"Được thôi!"

"Yahooo! Tuyệt vời!"


2

Lăng Tiểu Ngư thầm mến Hạ Thụ suốt hai năm qua.

Thực ra, cô cũng biết cậu ta không bao giờ chú ý đến mình.

Cô không đẹp, chỉ có thể tạm coi là đáng yêu; việc học thì không hề nổi danh, thành tích cùng lắm chỉ xếp vào hạng trung bình, lại chưa từng học qua vũ đạo, ca hát nên ở những buổi party cũng chẳng có cơ hội biểu diễn.

Vì quá bình thường như thế, có đôi lúc Lăng Tiểu Ngư chán nản nghĩ, sao mình không thử hư hỏng hơn một chút, tựa như mấy cô nàng phá phách trên truyền hình kia: đi muộn, gây gỗ với giáo viên, hành vi quái đảng phóng túng... tốt xấu gì cũng gây sự chú ý với cậu ta. Có điều, cô thật sự không làm được, vì như thế cha mẹ sẽ buồn lòng lắm.

Còn Hạ Thụ lại chính là nam sinh xuất sắc nhất trường.

Cậu đẹp trai, vóc người thon dài, cao đến thước tám, hay mặc sơ mi trắng và quần jeans tinh tươm, cộng thêm nụ cười thường trực trên môi thành ra cậu đi đến đâu cũng đều khiến cho đám nữ sinh phải lóa mắt. Thành tích học của cậu rất cao, tham gia cuộc thi Olympic quốc tế bộ môn Vật Lý giành được giải nhất, cậu nghiễm nhiên trở thành niềm hãnh diện của trường. Ngoài ra, cậu còn là một tay chơi bóng chuyền rất cừ, vóc dáng cao lớn mỗi khi nhảy lên phát bóng đều có thể khiến cho thời gian ngưng đọng lại, mà cũng chính trong phút giây ngưng đọng ấy, Lăng Tiểu Ngư vừa trông thấy cậu thì đã phát sốt.

Chuyện can đảm nhất mà cô từng làm hẳn nhiên là việc gia nhập vào hội học sinh.

Cứ mỗi đợt, hội học sinh lại tuyển thêm người mới. Cô báo danh vào "Bộ ngoại liên", tuy nhiên các bạn đồng học khác cùng thời điểm cũng báo danh vào rất nhiều, cô lại chẳng có ưu thế gì, ai cũng cho rằng cô nhất định sẽ bị đánh trượt. Thế nhưng để có được cơ hội tiếp cận Hạ Thụ, cô đành chấp nhận dày mặt đến khắp các xí nghiệp trong thành phố, cuối cùng cũng lôi kéo được năm công ty đồng ý tài trợ cho giải bóng rổ của trường.

Lúc cô bước chân vào phòng hội nghị rộng lớn sáng sủa của hội học sinh, Hạ Thụ từ bên máy tính xoay người lại, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa kính, soi sáng lên bờ sống mũi cao vút của cậu ta.

Cậu nhìn về phía Lăng Tiểu Ngư, hai mắt long lanh ngời sáng, mỉm cười như gió xuân:

"Xin chào, mình là Hạ Thụ."

Tiểu Ngư ngơ ngẩn nhìn cậu ta, trong lòng kích động đến nỗi nước mắt cứ ứa ra! Đáng lắm chứ! Bị vô số xí nghiệp lạnh lùng từ chối, lòng tự tôn chịu tổn thương, lại nuốt nước mắt tiếp tục đi van nài từng xí nghiệp đã khóa cửa, cay đắng là thế! Nhưng tất cả đều xứng đáng!

Về sau, Tiểu Ngư kể với chị họ mình rằng, trước đây khi nhìn Hạ Thụ từ xa, cô luôn có cảm giác cậu ấy rất tốt bụng, không ngờ khi càng tiếp xúc với cậu rồi mới càng hiểu được cậu tốt đến mức nào!

Chị họ hỏi cô, vậy tốt ở điểm nào?

Cô đáp, điểm nào cũng tốt cả, bảo rằng trên thế gian này chẳng ai toàn vẹn mà không có thiếu sót cả, nhưng với cậu ta thì quả thật hoàn mỹ đến một khiếm khuyết cũng tìm không ra.

Chị cô cười to, nói cô quả là yêu thầm đến "tẩu hỏa nhập ma" mất rồi.

Yêu thầm thật ra là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Không gặp người ta, trong lòng như có sợi dây bị kéo căng, giằng xé vô cùng đau nhức. Gặp người ta rồi, trái tim lại đập gấp gáp như thể sắp vọt ra khỏi khôngg ngực, tay chân dư thừa không biết nên để nơi đâu, lúng túng cứ như kẻ ngốc vậy.

Yêu thầm làm cho ngày tháng trôi qua thật nhanh.

Nhớ về người ta, gặp được người ta... Lại nhớ đến người ta rồi lại gặp được người ta... Sau đó lại bắt đầu nhớ người ta...

Nếu như có thể lựa chọn, Lăng Tiểu Ngư chẳng thà vĩnh viễn sống trong nỗi đau ngọt ngào này. Mặc dù cô biết mình không xứng với một người ưu tú như Hạ Thụ, nhưng nếu có thể ở bên cạnh cậu ta thì cô vẫn sẽ luôn giữ được cho mình một tia hy vọng và ảo tưởng.

Thế nhưng, vì cha mẹ bị điều đến một thành phố khác công tác, cô buột phải chuyển trường.

Chị họ cô vừa lật một quyển tạp chí thời trang, vừa nhấp nhỏm bảo: "Nếu như không nói rõ, có thể sẽ mãi mãi tiếc nuối; còn nếu như nói rõ, có thể sẽ đau khổ cả đời."

Lăng Tiểu Ngư nghe xong liền ngây người ra.

Chị cô lại liếc mắt nhìn cô: "Nuối tiếc hay đau khổ, em tự mình chọn đi... Nếu chị là em, chị sẽ lựa chọn ‘nuối tiếc’. Nuối tiếc ít ra còn có cảm giác tốt hơn, nói cho rõ để rồi bị người ta cự tuyệt sẽ rất ‘đau khổ’ đấy."

Lăng Tiểu Ngư đầu óc rối bời, gương mặt ửng hồng, ngập ngừng hỏi: "Chị nói... cậu ấy... cậu ấy... có... thích em không?"

Chị cô gấp tạp chí lại, thở dài đáp: "Thì đã bảo rồi, không nói ra thì em vẫn có thể tiếp tục nằm mơ mà."

Đầu Lăng Tiểu Ngư như bị giáng cho một cú choáng váng thấy cả trăng sao.

Đấu tranh tư tưởng suốt chín ngày, cuối cùng đến rạng sáng ngày thứ mười, Lăng Tiểu Ngư chằm chằm nhìn vào hai quầng mắt thâm đen của mình trong gương, lòng thầm hạ quyết tâm...

Cô muốn nói rõ tất cả!


3

Nến chúc trên bánh sinh nhật được thổi tắt.

Vệ Đào phẩn khởi hô lớn: "Mau khai đi, cậu đã ước điều gì? Có phải là quen được một cô bạn gái tuyệt vời hay không?"

Hạ Thụ lắc đầu mỉm cười.

Trịnh Nghi tò mò hỏi: "Hội trưởng, cậu chưa quen bạn gái hay sao?"

Lăng Tiểu Ngư hồi hộp đến nín thở.

"Chưa!."

"Ôi, nhiều nữ sinh thích cậu như vậy mà cậu lại không để mắt đến dù chỉ một người ư?" Trịnh Nghi tròn mắt hỏi: "Rốt cuộc cậu thích loại nữ sinh thế nào đây?"

Hạ Thụ mỉm cười như làn gió mát: "Mình chưa hề nghĩ đến điều này."

"Vậy còn mình?" Lăng Tiểu Ngư không chút nghĩ ngợi, buột miệng hỏi.

Mọi người hoảng sợ, trố mắt nhìn cô.

Mặt cô thoáng chốc đỏ rần lên.

Ánh mắt của Hạ Thụ vẫn đen láy và trong suốt: "Cậu? Cậu thế nào?"

"Mình... Mình..." Lăng Tiểu Ngư thở không ra hơi. Nói, nói ra cả đi! Hãy nói rằng, vậy còn mình thì sao, mình làm bạn gái của cậu có được không? Mình rất yêu cậu, đối với cậu rất tốt... rất tốt.

"Mình... Mình cũng rất tò mò..."

Hạ Thụ cười, xoa đầu cô: "Cậu đó, không nghĩ ngợi lung tung những điều này thì việc học mới tốt hơn được."

"Ưm."

Giọng nhẹ tênh, cô vội vã cúi đầu, không dám để cậu trông thấy những giọt nước mắt đột nhiên dâng trào nơi khóe mắt của mình.

Bọn nam sinh uống bia, đám nữ sinh thì đang ca hát.

Lăng Tiểu Ngư thu mình vào ghế sô pha, vẻ mặt chán nản, tâm tình thất vọng. Ngày mốt cô sẽ phải chuyển trường rồi, đêm nay có thể sẽ là lần cuối cùng cô được ở bên Hạ Thụ. Vậy mà, hai lần muốn nói ra cô đều gặp thất bại.

Phải làm sao đây...

Cô hít sâu một hơi, tầm mắt lại hướng về phía Hạ Thụ.

Đám nam sinh lại bắt đầu náo loạn, ép Hạ Thụ uống cả một chai bia. Cậu khó bề từ chối, gương mặt đã thoáng đỏ lựng, hai mắt lấp lóe phát sáng.

"Không được, uống nữa sẽ say thật đấy."

“Say thì lo gì! Bọn mình đưa cậu về nhà!”

“Nói hay lắm, hôm nay không say không về!”

Mọi người hét vang, nhất trí muốn xem Hạ Thụ khi uống say rồi sẽ trở nên thú vị thế nào.

Hạ Thụ vừa cười vừa liên tục xua tay.

"Mình uống thay cậu ấy!"

Lăng Tiểu Ngư không biết chui từ đâu ra, giật lấy chai bia trong tay Dư Siêu, ừng ực một hơi uống cạn, ngay lập tức gương mặt trở nên đỏ bừng.

Đám nam sinh trợn mắt, há mồm.

Đám nữ sinh trông thấy cũng choáng váng.

Hạ Thụ vội đoạt lại chai bia từ tay Tiểu Ngư lúc này đã bị cô uống cạn đến đáy. Cô lảo đảo chực té, lắc lư giơ ngón tay phải ra, cười vang khanh khách, giọng nói đứt quãng:

"Không... Không thể... để cho hội trưởng... để cho hội trưởng uống nhiều bia được... hội trưởng... có bệnh dạ dày... ưm... ưm... còn muốn uống nhiều ít thế nào... nói đi... mình uống thế cả!"

Dư Siêu chằm chằm nhìn Lăng Tiểu Ngư: "Ầy, cậu không phải chưa từng uống bia hay sao?"

Trước giờ mỗi lần tụ họp bọn họ đều chỉ thấy cô uống nước ép trái cây.

"Vì hội trưởng... Mình làm gì cũng được!"

Lăng Tiểu Ngư hai mắt sáng như lửa, chăm chăm nhìn lại Hạ Thụ. Sau đó, hơi men bốc lên, thân thể cô lắc lư suýt ngã.

Hạ Thụ nhíu mày, đỡ lấy cô: "Cậu uống say rồi."


4

Gió đêm thổi tới, cơn say của Lăng Tiểu Ngư dần tan đi, nhưng cô lại không muốn nói cho Hạ Thụ biết, vẫn cứ như cũ nép đầu lên vai cậu. Hơi ấm từ làn áo sơ mi của cậu truyền lên, hâm nóng bờ má cô.

Lặng lẽ, Tiểu Ngư bật khóc.

Hạ Thụ cõng cô trên một con đường xuyên qua sân bóng rổ.

Ánh đèn trên cao hắt bóng xuống hai người thật dài.

"Tiểu Ngư..."

Hạ Thụ lo lắng gọi.

Tiểu Ngư dụi khô nước mắt trên vai áo cậu, rục rịch từ trên lưng leo xuống. Ngồi trên bậc thềm đá, cô ôm mặt ngẩn ngơ, còn cậu thì ngồi bên cạnh.

Đêm càng lúc càng khuya.

"Hội trưởng, cậu giúp mình một việc khó xử được không?" Cô nhẹ giọng hỏi.

"Cậu nói đi."

"Mình..." Cô mím môi, bấu chặt móng vào lòng bàn tay, "Mình thầm mến một người bạn nam đã lâu lắm rồi, nhưng lại không biết phải làm sao để tỏ rõ với người ấy. Cậu... có thể giúp mình được không?"

Hạ Thụ nhìn cô.

Cô cố ép một nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn lại: "Mình xin cậu có được không? Cậu quen với người ấy mà."

"Là ai?"

"Người ấy... đang ở trong ánh mắt của mình"

Hạ Thụ sững sờ.

Hai mắt Tiểu Ngư trắng đen phân rõ, sáng rực vô cùng, hình bóng của cậu ánh lên giữa đôi đồng tử ấy, lấp lánh, lấp lánh đến nỗi người ta quên mất cả thở là như thế nào.

"Tiểu Ngư..."

Cô chờ đợi Hạ Thụ tiếp tục, nhưng cậu không nói thêm gì nữa. Hai mắt của cô dần phủ đầy ảm đạm, trong thân thể dường như đang có thứ gì đó răn rắc nứt vỡ.

Lăng Tiểu Ngư dùng sức hít mạnh một hơi, khẽ cười, nụ cười thoáng chút run rẩy: "Tốt rồi! Mình thành công rồi! Cuối cùng cũng nói ra được! Có phải là rất dũng cảm không? Mình thật bội phục chính mình đấy." Cô gắng nói nhanh một tràng như pháo, giữ cho thân thể mình khỏi phát run: "Hội trưởng, không cần lo lắng gì cả, mình sớm biết cậu sẽ không thích mình, cho nên mình sẽ không sao đâu. Cảm ơn cậu đã tiễn mình về nhà, mình đi nhé, hẹn gặp lại!"

Cô phóng đi, cuống quýt vẫy tay về phía Hạ Thụ rồi chạy về hướng nhà mình.

Ánh đèn cao cao trên sân bóng chiếu rọi.

Bóng dáng cô vội vã hệt như một đứa trẻ nhỏ.

Vừa mới xoay người đi, nước mắt đã ào ạt tuôn ra ướt đẫm trên má, cô vừa chạy vừa lấy tay lau quệt, nhưng nước mắt lại càng rơi rớt nhiều hơn, cuối cùng, cô ngồi xổm ra đất, cất tiếng khóc òa.

Có tiếng chân đến bên cạnh.

Một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô.

"Cậu tránh ra đi!"

Ngẩng đầu lên, cô khóc nức nở, nét mặt đau đớn:

"Mình khóc không phải vì cậu đâu, chỉ hận là mình không tiến bộ thôi! Mình đã tập luyện biết bao nhiêu lần xuôi lọt, rằng lẽ ra là phải mỉm cười nói với cậu, cậu không thích mình cũng không sao, mình cũng sẽ không thầm yêu cậu nữa! Rồi sau đó mình sẽ cố gắng quên cậu đi! Vậy mà... Mình thật khổ sở, trái tim của mình đau lắm..."

Cô òa lên khóc lớn:

"Tạo sao lại không thích mình chứ... chỉ thích mình một chút cũng không thể ư... Mình ghét cậu! ...."

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.

Hạ Thụ nhìn cô khóc, cậu cười lại mang chút ý than thở:

"Ầy, có thể dễ dàng ghét mình như vậy sao?" - Rồi lại xoa xoa đầu cô, giọng nói êm ái: - "Nói vậy, sao có thể tin cậu vẫn còn thích mình kia chứ?"

Tiểu Ngư mở to mắt, hơi thở như ngừng lại.

"Cậu phải chuyển trường đúng không? Mình thấy đơn của cậu trên văn phòng thầy." - Hạ Thụ dùng ngón trỏ day nhẹ lên trán cô: - "Đợi đến lúc sắp đi rồi mới đến nói rõ với mình, giả như mình cũng thích cậu, vậy nên làm thế nào mới phải đây?"

"Mình..." - Cô phiền muộn cúi đầu: - "Cậu vừa nói sẽ không thích mình mà."

"Cô bé ngốc, hôm nay không phải sinh nhật của mình đâu." – Hạ Thụ mỉm cười: - "Bởi vì thích cậu, cho nên mình không muốn cậu trở thành đối tượng trêu chọc của bọn họ thôi."

Tiểu Ngư sững sốt, ngơ ngác nhìn cậu.

Hạ Thụ lại xoa đầu cô: "Là mình nghĩ cho cậu đấy."

"Hội trưởng..." - Cô hít hít mũi muốn ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ lã chã rơi đều: - "Hội trưởng, cậu thật sự thích mình sao?"

Nụ cười của cậu thật dịu dàng:

"Ừm, thích!"

Tiểu Ngư vừa cười vừa khóc. Vì ngay giờ phút này đây, cô cảm nhận được hạnh phúc vừa đến với mình lại sắp sửa trôi xa.

"Chờ một năm nữa nhé?" - Hạ Thụ dùng ngón tay gạt đi nước mắt trên mặt cô: - "Một năm sau, chúng ta gặp lại nhau để xem cái loại tình yêu này có thể tiến thêm bước nào nữa hay không?"

"Một năm ư?"

"Một năm sau, cậu thi vào trường đại học mà mình sẽ học nhé?"

Lăng Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn Hạ Thụ. Cậu đã được tuyển thẳng vào một ngôi trường nổi tiếng, nhưng liệu rằng sang năm cô cũng có thể thi đậu vào đó không?

"Hội trưởng, cậu gạt mình đúng không?" Cô hỏi.

"...?"

"Cậu sợ mình buồn lòng, ảnh hưởng việc học, cho nên mới mới tìm cách an ủi, đánh lừa mình thôi có phải không?"

Hạ Thụ cười điềm nhiên: "Cậu cho là vậy à?"

Lăng Tiểu Ngư nhìn cậu.

Hốc mắt của cô vẫn chưa thôi ửng đỏ, nhưng nước trong khóe mắt đã dần dần vơi đi, ánh nhìn từ từ sáng lại. Có lẽ là Hạ Thụ chỉ an ủi cô thật, nhưng cậu cuối cùng cũng cho cô một cơ hội.

Cô siết chặt tay, cứng rắn nói:

"Cậu chờ đấy! Mình nhất định sẽ trở thành kẻ bám đuôi cậu một lần nữa!"

Hạ Thụ bật cười: "Ừ!"

Sau đó, hai người ngồi thinh lặng.

Ánh đèn soi chiếu, cầu trường tĩnh mịch không một bóng người, gió đêm mơn man thổi qua.

"Hoa hướng dương đáng yêu lắm." Hạ Thụ đột nhiên cười bảo.

"Có biết vì sao mình tặng cậu đóa hoa hướng dương ấy không?"

"...?"

"Cậu chính là mặt trời, còn mình là hoa hướng dương. Thật ra, cho dù không có lời ước định ấy, mình cũng sẽ thi vào trường của cậu thôi."

"Không phải vừa rồi mới bảo, nói ra bị từ chối sẽ lãng quên mình ư?" Hạ Thụ lại xoa đầu cô.

Cô đỏ mặt, cúi đầu:

"Không nói như thế với bản thân, thì sao lấy lại can đảm chứ!?"

Hạ Thụ bật cười, khe khẽ nắm lấy tay Lăng Tiểu Ngư...

Monday, June 6, 2011

LỜI HỨA LÃNG QUÊN

Ngày xưa khi mình mới yêu nhau, một cái nhìn thẳng cũng khiến cả hai e ấp ngượng ngùng. Không biết nói gì, em chỉ bao
- không được nhìn thẳng như thế!
Anh chỉ cười rồi quay mặt đi chỗ khác. tay run rẩy khẽ chạm vào tay. Hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.
Rồi thời gian trôi, tình yêu cứ lớn dần trong anh và em. Mình đã cho nhau bao lời hứa ngọt ngào. Dường như thế giới chỉ còn lại anh và em.
.....................................................................................
Rồi những ngày hạnh phúc bên nhau cũng qua khi 2 đứa ra trường, em về làm việc ở quê còn anh thì không.
Và giờ sự gần gũi giữa anh và em đã không còn, có lẽ vì vậy mà tình yêu em dành cho anh đã không còn mặn nồng.
........................................................
Rồi một ngày, tiếng chuông đt reo: Xin lỗi anh, 2 ngày nữa em cưới.
Trời đất như quay cuồng, tay anh run lên, rã rời. Chiếc đt tự động rơi...
Ngồi suy nghĩ, anh không hề có lỗi, có chăng khoảng cách giữa anh quá xa nhau và em quá yếu lòng....


Tuesday, May 31, 2011

Ý KIẾN BẠN ĐỌC: MIỄN TRUY CỨU TRÁCH NHIỆM HÌNH SỰ VỚI KIỂM LÂM

HOa
(5/31/2011 8:50:00 AM)
hoahp80@yahoo.com
Kiểm lâm Thành hành động như thế là đúng. Sở dĩ những kẻ lâm tặc liều mạng như thế đều là những thành phần coi thường mạng sống của bản thân và coi thường pháp luật, trong lúc nguy gấp đó nếu anh Thành không hành động như thế thì còn hành động như nào. Hay ngắm vào chân nó để bắt sống, thử hỏi có còn thời gian để ngắm vào chân không, hay chưa kịp bắn thì lâm tặc đã cho 1 nhát vào đầu. Việc đưa anh Thành ra xét xử như tội phạm đã làm ảnh hưởng tinh thần của những nv kiểm lâm khác, cũng may mà tòa án phán quyết sáng suốt chứ không thì không biết hậu quả sẽ đi đến đâu.

nguyen huy
(5/31/2011 8:15:00 AM)
emxinchet01@gmail.com
Làm kiểm lâm của Việt Nam thật là khổ. Là người bảo vệ rừng mà bị bọn phá rừng đánh cũng không dám đánh lại, đến khi sử dụng vũ khí thì lại bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Vậy là có 2 con đường lựa chọn: Một là bị đánh chết, hai là bảo vệ rừng nhưng không được đánh đuổi lâm tặc, để cho lâm tặc phá rừng thoải mái.

trinhbinh
(5/31/2011 8:15:00 AM)
bnhk.jsc@gmail.com
Đúng các cơ quan pháp luật nhà nước phải xử thế thì mới ngăn chặn được nạn phá rừng của lâm tặc. Chứ cứ để lâm tặc đánh, chém, trả thù các chiến sỹ kiểm lâm như nhiều vụ án mà báo chí đưa tin thì thật không còn gì là tính nghiêm minh của luật pháp nữa.

nhân dân
(5/31/2011 8:12:00 AM)
hihi88@zing.vn
Cái này không tuyên dương thì thôi lại còn truy cứu trách nhiệm. Vừa là tự vệ chính đáng vừa là bảo vệ tài nguyên quốc gia mà sao phải chịu trách nhiệm hình sự nhỉ??? Chả hiểu quy định luật ra làm sao???...

bets
(5/31/2011 8:12:00 AM)
minhtuanhl@gmail.com
Nếu không như vậy thì còn ai dám đi làm kiểm lâm nữa

Khu319
(5/31/2011 8:08:00 AM)
khu319@gmail.com
Nếu cứ phòng vệ vì nhiệm vụ mà bị xử tội thì ai còn dám làm việc với tinh thần trách nhiệm cao nữa? Đúng là quy định luật pháp chưa phù hợp....Nếu lúc đó không bắn chết tội phạm thì liệu nhân viên kiểm lâm kia có còn sống không? lúc ấy sự thiệt thòi, mất mát thuộc về bản thân và gia đình họ.

Trần Văn Nam
(5/31/2011 8:08:00 AM)
trannam15051981@yahoo.com.vn
Đọc xong bài viết này tôi thấy thật sự vui mừng và nhẹ nhõm, vì cuối cùng anh Thành cũng được miễn truy cứu trách nhiệm hình sự. Lúc nào tôi cũng cầu mong cho anh Thành được tự do, nếu anh Thành bị kết tội thì đây sẽ là một điều cực xấu, nó chỉ khiến cho những kẻ lâm tặc càng thêm lộng hành, trong khi lực lượng kiểm lâm sẽ không dám mạnh tay trong việc trấn áp lâm tặc. Thiết nghĩ nhà nước ta cần trao thêm quyền hạn nhiều hơn nữa cho lực lượng kiểm lâm, nếu không thì có lẽ phải ký sắc lệnh giải tán lực lượng kiểm lâm vì sẽ không còn rừng để mà giữ nữa.

buison207
(5/31/2011 8:07:00 AM)
buison207@gmail.com
... Đối với mấy tên tội phạm hung hãn này thì phải bắn chết chứ còn gì nữa. Bao nhiêu vụ kiểm lâm viên bị chết vì chúng rồi. Cứ xử lý kiểm lâm thế này thì làm sao răn đe được bọn lâm tặc và làm sao các cán bộ kiểm lâm yên tâm làm việc được?

Hải Nguyên
(5/31/2011 8:06:00 AM)
nguyenhai8788@gmail.com
Tôi là người yêu hòa bình, nhưng tôi đọc chùm bài báo về kiểm lâm và lâm tặc, tôi thường thấy rất bức xúc. 1/. Khi kiểm lâm bị lâm tặc tấn công, tôi rất thương các anh kiểm lâm. Các anh là người bảo vệ rừng, bảo vệ tài nguyên, bảo vệ lá phổi xanh giữ gìn sức khỏe cho mỗi người dân chúng ta. Các anh là hình ảnh của cơ quan thực thi pháp luật, vậy sao lâm tặc hành hung người thi hành pháp luật lại không bị truy cứu? 2/. Trong bài báo có nói, anh Ngô Nhật Thành đã bắn chỉ thiên, nhưng lâm tặc vẫn hung hãn cầm mã tấu lao về phía các anh, vậy anh Thành còn sự lựa chọn nào khác? hay anh để lâm tặc dùng mã tấu chém mình? 3/. Trong tình huống mà sống chết chỉ cách nhau trong gang tấc, có trong tay thứ gì, ta cũng sẽ dùng để phòng vệ, vậy sao có thể nói là "phòng vệ quá giới hạn". Vậy phải phòng vệ như thế nào mới là có giới hạn? 4. "Bên cạnh đó, xét thấy bị can Ngô Nhật Thành có nhân thân tốt, không có tiền án tiền sự, có thái độ khai báo thành khẩn ăn năn hối cải; đã khắc phục hậu quả và được gia đình bị hại bãi nại nên không cần thiết phải truy tố trách nhiệm hình sự đối với bị can này" - Vậy nếu anh Thành không ăn năn hối cải, không "khắc phục hậu quả" cho nhà lâm tặc thì sao đây?? 1 câu hỏi lớn cho kiểm lâm và cho cơ quan chức năng. ===> Qua các điểm nêu trên, tôi thấy lý do vì sao mà lâm tặc lại vẫn hoành hành và ngày càng ngang ngược.

Doãn Hoàng Đức
(5/31/2011 8:06:00 AM)
energy28989@yahoo.com.vn
Tôi thực sự ko đồng tình với quy định luật pháp trong lĩnh vực này. Thử xem nhiều năm trở lại đây đã có bao nhiêu kiểm lâm bị lâm tặc gây trọng thương hoặc tử vong. Theo tôi đã phát cho họ súng và giao nhiệm vụ bảo vệ rừng thì họ được quyền bắn những tên lâm tặc đó. nhất là khi chúng chống chả bằng hung khí. Chính bọn chúng đã không coi mạng sống con người là gì rồi.

kukumt
(5/31/2011 8:06:00 AM)
huynhminhtan87@yahoo.com
Tôi thấy quy định luật pháp về vấn đề này không hợp lý chút nào. Tự vệ chính đáng, lại đang làm nhiệm vụ cho nhà nước mà không được phép bắn, thế thì cấp súng cho họ làm gì? Thế này thì kiểm lâm đi tù, mà rừng thì cũng sẽ chẳng còn, giữ rừng bằng biện pháp gì đây?! bằng tay không chắc...

vodanh
(5/31/2011 8:05:00 AM)
vodanh@yahoo.com
Nếu như truy cứu trách nhiệm hình sự đối với kiểm lâm viên Ngô Nhật Thành thì chắc không ai làm kiểm lâm nữa. Bao nhiêu người bị lâm tặc sát hại thì chẳng thấy lên tiếng, đến khi kiểm lâm tự vệ thì lại bị đưa ra tòa?

nguyen van tien
(5/31/2011 8:05:00 AM)
mytruelove_0000@yahoo.com
Tôi rất mừng về quyết định này của tòa án. Nếu vì tự vệ và bảo vệ tài sản cho nhà nước mà bị truy cứu thì ai còn dám bảo vệ đây. Nếu anh không dũng cảm đứng lại bắt các đối tượng thì rừng liệu có còn không? Chắc còn nhiều vụ tiếp nữa nếu anh bị phạt, thì các đồng chí của anh lần sau thấy vậy thì bỏ chạy à? Đáng nhẽ phải thưởng cho anh mới phải. Xin hoan nghênh các cơ quan chức năng đã xử lý thấu tình đạt lý.

hoang nam
(5/31/2011 8:01:00 AM)
huuphien85@yahoo.com
Nếu không bấn phát súng đó, liệu anh NHẬT THÀNH có còn sống không? Sao phải chịu kỷ luật? Làm như thế hỏi còn có ai dám đứng ra bảo vệ tài sản chung nữa không?

ai sẽ dám bảo vệ rừng
(5/31/2011 7:59:00 AM)
nhoemmuathuduoimua3010@yahoo.com
Kiểm lâm không được bắn lâm tặc, nếu bắn sẽ phải đi tù? Thử hỏi với cái lợi của đồng tiền thì có việc gì mà lâm tặc không làm, từ giết kiểm lâm đến phá trụ sở, thử hỏi nếu lúc nguy hiểm đến tính mạng mà chỉ bắn chỉ thiên thì ích gì với 30 lâm tặc với mã tấu trên tay xông vào? Cứ bắn thẳng tay xem có dám làm loạn như thế không? Nếu có bộ luật nào cho phép bắn thì tốt quá và sẽ không còn cảnh những người bảo vệ lá phổi xanh cho đất nước phải chieuj cảnh đổ MÁU nữa.

vu phan
(5/31/2011 7:58:00 AM)
vufan2002@yahoo.com
VKSND tỉnh Daklak đã có quyết dịnh hợp lý trong trường hợp này.

Đoàn Quang Hưng
(5/31/2011 7:57:00 AM)
quanghung_191@yahoo.com
Bắn lâm tặc mà cũng bị xử án như vậy thì có cán bộ kiểm lâm nào "dám" chống lại bọn lâm tặc ngày càng hung hãn nữa chứ. Chính phủ nên ban hành 1 bộ luật rõ ràng hơn về điều này. Nếu không sớm muộn tài nguyên rừng của nước ta sẽ bị phá hoại nặng nề hơn.

nguyen duc thanh
(5/31/2011 7:56:00 AM)
quanghuy.be9@yahoo,com.vn
Kiem lam tu ve ma bi xet xu the thi ai con dam dung ra bao ve rung nua...

Đào Viết Nam
(5/31/2011 7:53:00 AM)
dvnammdf83@gmail.com
Với sự manh động và không có tính người của những kẻ lâm tặc hiện nay, nhà nước nên xem xét hỗ trợ thêm công cụ, quyền hạn để cán bộ kiểm lâm, bảo vệ rừng có thể bảo vệ được rừng và bảo vệ tính mạng của họ. Không thể ngày nào cũng phải đọc tin lâm tặc phá rừng và hành hung kiểm lâm mãi được.

hongphuc9x
(5/31/2011 7:50:00 AM)
hongtu.a9@gmail.com
Em thấy anh Thành làm như thế là đúng, vì nếu mình không bắn mấy tên lâm tặc đó thì để chúng đánh mình chết à?

dung
(5/31/2011 7:49:00 AM)
voianhemchilanguoitinh3@yahô.com
That phi li! Nhung ke pha rung nhu vay thi ban chet muoi lan cung dang. Cu de chung vi pham luat phap nhu vay thi xa hoi nay sao con binh yen...

hoang anh tien
(5/31/2011 7:47:00 AM)
tienmobile_39a@yahoo.com
Gan day cac loai toi pham lien tuc gia tang va ngay cang nguy hiem hon, luon co nhung vu chong lai nguoi thi hanh cong vu. Chung dung vu khi nguy hiem de tan cong lai cac luc luong cua nha nuoc. Chung biet ro la cong an, kiem lam co sung cung khong dam ban, co le vi the ma bon chung ngang nhien khong he so khi bi phat hien. Va da khong it cac chien si lam nhiem vu phai hi sinh trong thoi binh khi lam nhiem vu. Tai sao vay? Toi nghi la vi phap luat da khong cho ho su dung sung theo dung nghia cua no. Rung Viet Nam ngay cang bi tan pha nang ne, lam tac luon tan cong kiem lam khi bi bat. Cu da nay khong lau nua nhung canh rung nuoc ta chi con lai trong truyen co tich ma thoi. Con chau chung ta se song ra sao neu khong co rung day? Rung von la tai san chung cua ca nuoc Viet Nam, khong mot to chuc, ca nhan nao co quyen tan pha rung. Hay giu gin rung cho con chau cua chung ta. Toi mong nha nuoc co nhung bien phap manh hon nua voi nhung loai toi pham nay, nhung qoan trong nhat van la y thuc bao ve rung cua nguoi dan. Can tuyen truyen rong rai den toan bo nguoi dan biet de co y thuc bao ve nguon tai nguyen quy gia nay cua dat nuoc.

thành
(5/31/2011 7:45:00 AM)
thanhtoni2007@yahoo.com
Xử như thế thì còn ai dám bảo vệ rừng?

Hoàng Thanh
(5/31/2011 7:45:00 AM)
nguyenhoangthanh@yahoo.com
Tôi thấy báo chí trong thời gian vừa qua nói nhiều về bọn lâm tặc, chúng bất chấp pháp luật, chống người thi hành công vụ một cách liều lĩnh. Kiểm lâm bắn chết lâm tặc là do phòng vệ, pháp luật cần phải bảo vệ họ trong việc thi hành công vụ. Mà trang bị súng thì trong trường hợp cần thiết phải sử dụng chứ, nếu không thì để làm cảnh à? Thế thì trang bị súng nhựa cho xong!

ht
(5/31/2011 7:44:00 AM)
banthan_hl@yahoo.com
Nên tăng quyền hạn cho kiểm lâm vì đó là công việc nguy hiểm và ở 1 địa hình phức tạp, không có lực lượng hỗ trợ. Mọi người nghĩ xem, khi một tên nguy hiểm cầm mã tấu lao vào mình thì mọi người sẽ làm gì.....

Dang Thai Son
(5/31/2011 7:37:00 AM)
son.dt@vvg.vn
Sao quy định luật lại như vậy, không lẽ phải đến lúc bị chém chết thì anh Thành mới được nổ súng? Quái lạ!!!!!

Lưu Xuân Giới
(5/31/2011 7:37:00 AM)
luuxuangioi84@gmail.com
Theo tôi anh Thành nổ súng tự vệ là hoàn toàn chính đáng. Bắn một tên chứ bắn hết 4 tên đấy cũng không thể tha được tội của chúng. Nếu anh Thành không nhanh thì chúng ta lại mất đi một kiểm lâm viên nữa, chúc anh nhanh chóng được trở lại công việc của mình.

Nguyen van Minh
(5/31/2011 7:36:00 AM)
vanminh.nguyen1987@gmail.com
Neu cu bi dua ra toa the nay, thi con ai dam bao ve rung nua?

Dương Quang Phúc
(5/31/2011 7:34:00 AM)
npp.huonghuyen@gmail.com
Tôi thật buồn vì thấy nước ta dường như vẫn chưa có biện pháp gì để bảo vệ hữu hiệu được cho lực lượng kiểm lâm. Máu của các anh vẫn đổ hàng ngày, vũ khí và công cụ hỗ trợ thì gần như không bao giờ được phép sử dụng. Nếu cứ như thế này thì còn ai dám đứng lên nhận trách nhiệm để bảo vệ rừng nữa, khi mà họ biết rằng nếu không tự vệ thì bản thân họ và đồng đội sẽ phải đổ máu, còn nếu tự vệ thì rất có khả năng phải vào tù, đền tiền và còn mất hết cả sự nghiệp. Dù sao cũng chúc mừng anh Ngô Nhật Thành đã thoát được vòng lao lý. Xã hội rất cần những người như anh, mọi người luôn ở bên anh. Chúc anh nhanh chóng vượt qua giai đoạn khó khăn này.

chen
(5/31/2011 7:34:00 AM)
tinhkho94@yahoo.com.vn
Kiểm lâm dùng vũ khí, công cụ hỗ trợ để chống lại lâm tặc nếu bị kết án, thì hỏi sao tình trạng lâm tặc đuổi đánh kiểm lâm không diễn ra như cơm bữa?

trần yêu
(5/31/2011 7:34:00 AM)
xôaingn86@yahoo.com
Tôi thấy bọn lâm tặc kia chết là đúng. Thử hỏi nếu lâm tăc tấn công mà ko được bắn lại thì sẽ ra sao? Ở chỗ tôi, cướp ngoài đường giữa ban ngày mà không ai dám làm gì vì sợ. Thế là cướp càng lộng hành.

ba bích
(5/31/2011 7:32:00 AM)
hoaihuong891988@yahoo.com
Theo tôi phải khen thưởng anh kiểm lâm, chứ không phải đưa ra tòa xét xử như thế. Có vậy mới răn đe được mấy người làm lâm tặc, chứ nếu mình xử cán bộ kiểm lâm thì cán bộ sau này sẽ phải nhún nhường bọn chúng, làm sao dám trấn áp lâm tặc vì sợ liên lụy. Trong khi lâm tặc rất hung hãn. Rừng được mọi người bảo vệ, được cán bộ kiểm lâm thay mặt tất cả thực hiện nhiệm vụ bảo vệ rừng. Nếu không vô rừng ăn trộm, nếu đi làm lương thiện thì anh Thành có tới nhà bắn chết không? Xử phạt là vô lý các bác ạ. Nếu như anh Thành bị chém chết thì cũng chỉ được ghi công thôi chứ làm được gì lâm tặc? Mong các nhà làm luật nghiêm minh hơn, chỗ nào cần mạnh tay thì cần ứng biến, so với những chỗ cần tình nhiều hơn lý. Ý kiến em thế, bác nào không đồng ý thì phản hồi để em được hiểu rõ hơn, thông suốt hơn. Cám ơn!

Hà Trung
(5/31/2011 7:18:00 AM)
hatrunguk@yahoo.co.uk
Một phiên tòa làm việc tốt, kiểm lâm có quyền phòng vệ chính đáng. Hãy cho phép kiểm lâm có quyền sử dụng vũ khí giống anh kiểm lâm trên, có như vậy mới giữ được an toàn cho các nhân viên kiểm lâm và mới khiến lâm tặc chùn tay. Rừng sẽ được bảo vệ. Nếu không mạnh tay, rừng vàng sẽ chỉ là dĩ vãng.

Đỗ Huỳnh
(5/31/2011 7:18:00 AM)
ruango_a4@yahoo.com.vn
Cứ như thế này thì có lẽ có ngày ngành kiểm lâm của Việt Nam chẳng còn ai dám làm. Nếu như kiểm lâm Ngô Nhật Thành không bắn thì cũng sẽ bỏ mạng lại trong rừng. Với lại kiểm lâm này đã bắn chỉ thiên để cảnh cáo 2 lâm tặc rồi, nhưng 2 tên này không dừng lại thì bắn chết là phải!

phu
(5/31/2011 7:12:00 AM)
phamphu89@gmail.com
Theo tôi, xong vụ này anh Thành nên nghỉ đi....Không làm thế thì xác chết kia có thể chính là của anh chứ không phải của lâm tặc đấy...

yb
(5/31/2011 7:11:00 AM)
lqphong.c3cn@yenbai.edu.vn
Lần sau ai sẽ dám liều mình để bảo vệ rừng nữa nhỉ?

ngominh
(5/31/2011 6:37:00 AM)
minh2799@yahoo.com.vn
Cứ như thế này thì ai dám bảo vệ rừng nữa .

kiem lam vien
(5/31/2011 4:41:00 AM)
kiemlamvien@yahoo.com
Các đối tượng dùng mã tấu tấn công, người bảo vệ rừng trước hết phải bảo vệ mình. Kiểm lâm mang súng mà không được bắn thì mang súng làm gì?

Terry
(5/31/2011 4:14:00 AM)
tu_angel30188@gmail.com
Tôi cho rằng hành động của nhân viên kiểm lâm là chính xác. Lâm tặc hung hãn ko tuân theo mệnh lệnh sau khi đã có phát súng chỉ thiên, thì bị bắn là đúng. Thử hỏi nếu nhân viên kiểm lâm ko làm thế thì người chết có lẽ chính là anh ta rồi. Việc nhân viên kiểm lâm bị khởi tố vì phóng vệ quá mức là ko rõ ràng và có sự nhập nhằng giữa tình và lý. Tôi cho đó là kẽ hở của luật pháp làm cho công việc của các nhân viên kiểm lâm thêm khó khăn. Luật pháp của Mỹ rất rõ ràng, nếu tội phạm chống đối lại các nhân viên thi hành công vụ (như cảnh sát), với các hành vi như là ko tuân theo hiệu lệnh của cảnh sát và có hành động có thể gây thương tích cho nhân viên cảnh sát, thì cảnh sát có quyền nổ súng bắn chết tội phạm mà ko bị quy một trách nhiệm pháp lý nào. Chính vì luật như thế mà những người dân Mỹ rất tuân thủ pháp luật. Luật là luật, cần phải nghiêm minh và rõ ràng thì người dân mới tuân thủ. Kiểm lâm là công việc nguy hiểm, bảo vệ rừng chính là công việc cấp thiết hàng đầu để bảo vệ tương lai của trái đất. Luật pháp cần phải cứng rắn hơn để răn đe các tên lâm tặc, và bảo vệ quyền lợi của nhân viên kiểm lâm.

nguyenthânhhong
(5/31/2011 3:03:00 AM)
nhomai06@yahoo.com
....Neu nhu nguoi thi hanh cong vu bi tan cong nguy hiem toi tinh mang ma duoc quyen ban chet tai cho thu pham, thi chac bon con do se chang dam lam can nhu vay nua. Cung may toa an con sang suot khong truy cuu trach nhiem hinh su voi kiem lam vien THANH, nen con co tinh ran de voi nhung ke co tinh con do nhu vay.

Monday, May 30, 2011

BÍ QUYẾT HỒ SƠ XIN VIỆC CHO SINH VIÊN MỚI RA TRƯỜNG





Khi đến với các nhà tuyển dụng, điều đầu tiên mà hầu hết các sinh viên đều bỡ ngỡ là cách làm hồ sơ. Theo các trưởng phòng nhân sự, trong đống hồ sơ khổng lồ mà họ nhận được, những hồ sơ không nổi bật rất dễ bị “out”.

Theo các nhà tuyển dụng thì có 4 loại hồ sơ họ vẫn thường gặp:

Loại hồ sơ theo công thức. Loại này chiếm đa số. Nội dung thông tin không có gì nổi bật. Trong 100 hồ sơ thì có tới 58 cái giống nhau kỳ lạ, chỉ khác ở thông tin cá nhân. Với loại hồ sơ này, nhiều nhà tuyển dụng đã phải kêu trời bởi sự tẻ nhạt, đơn điệu như photocoppy.

Loại hồ sơ có rất nhiều thông tin về bằng cấp, chiếm khoảng 30%. Loại hồ sơ này phần nào cũng gây được chú ý. Tuy nhiên, một người phụ trách tuyển nhân sự của Công ty Viko Glowin nói: Nếu trong hồ sơ với những loại bằng cấp, chứng chỉ cứ nhàng nhàng như nhau (ví dụ như tiếng Anh chứng chỉ B, tiếng Pháp, Trung chứng chỉ A, bằng tại chức, bằng đại học, văn bằng hai... ), chẳng biết rõ bằng nào là chính, đâu là sở trường, chuyên môn là gì,… thì chắc chắn sẽ bị gạt sang một bên không thương tiếc.

Loại hồ sơ với những lời lẽ rất tự phụ, ảnh dán trong hồ sơ cười toe toét. Theo như giám đốc nhân sự Viko, rất có thể được xét duyệt vì đây là những hồ sơ rất gây tò mò, nhưng thường cũng dễ làm người ta ghét khi thực tế trực tiếp phỏng vấn, bạn không đủ thú vị đến thế. Họ nghĩ rằng bạn đã đưa mình lên quá cao.

Với loại hồ sơ này khi đã lọt qua vòng chọn lọc, bước vào vòng phỏng vấn, bạn phải tự tin, luôn tươi cười và phải có óc hài hước, thông minh, nếu không bạn sẽ làm cho người tuyển dụng thất vọng. Loại hồ sơ này chiếm khoảng 11%.

Kiểu xin việc không cần hồ sơ và đạt kết quả tới 99,9%. Họ ung dung đi xin việc bằng miệng và việc có rồi thì mới bổ sung hồ sơ sau. Đây là loại “hồ sơ” không phải bất cứ ai xin việc cũng dám dùng. Có thể bạn sẽ ăn điểm từ lần “trình làng” đầu tiên nhưng một vài khiếm khuyết không lường trước sẽ đánh gục bạn ngay. Loại “hồ sơ” này chỉ những người có năng lực và tự tin dám áp dụng.

Theo yêu cầu của một Giám đốc Công ty quảng cáo, không nhất thiết trong hồ sơ phải có giấy trắng dấu đỏ chứng nhận đã làm hai, ba năm ở công ty nào đó hoặc liệt kê thật nhiều bằng cấp. Điều quan trọng là tố chất của con người.

Ông Ngô Quý Nhân, phụ trách tư vấn và đào tạo Công ty Guide Idea, đưa ra 8 điểm cơ bản khi làm hồ sơ xin việc:

- Thông tin về cá nhân.
- Mục tiêu nghề nghiệp phải rõ ràng, vị trí xin việc, khi nào bắt đầu công việc.
- Hiện nay đang làm việc hay chưa. Nếu đang làm việc cho một công ty nào cũng phải nói rõ vì đây là yếu tố nhà tuyển dụng kiểm tra sự trung thực.
- Học ở đâu ra. Nếu đang học thì khi nào tốt nghiệp.
- Nếu học THPT tại một trường chuyên cũng nên cung cấp.
- Những nghiên cứu đang theo đuổi.
- Có kỹ năng quần chúng, những hoạt động đã tham gia.
- Thông tin rõ những nơi trước đây đã công tác như tên, địa chỉ, mức lương...

Ngoài ra, cần cung cấp rõ tên cũng như thời gian mà người hướng dẫn đã giúp đỡ bạn trong quá trình làm luận văn, các đề tài nghiên cứu hay trong công việc. Điều này rất quan trọng vì nó sẽ nâng giá trị của bạn lên. Xác nhận thông tin: ngày, tháng và chữ ký.

Theo ông Nhân, đây là “form” rất phổ biến về cơ bản sẽ giúp các SV vững tin khi làm hồ sơ.

(Theo JobVn/Thông tin việc làm)

Nhà tuyển dụng “kỵ” điều gì nhất khi đọc hồ sơ của ứng viên?




Ngày nay khi các trang web việc làm phát triển, nhiều ứng viên quyết định tận dụng ưu thế nhanh gọn và tiện ích của việc nộp đơn ứng tuyển trực tuyến. Thế nhưng khi viết hồ sơ tìm việc họ đã không hề chú ý đến những lỗi sơ đẳng nhất và bị nhà tuyển dụng gạt hồ sơ sang một bên không thương tiếc.

1/ Sai lỗi chính tả, ngữ pháp, cấu trúc câu
Sai lỗi chính tả, chữ hoa, chữ thường viết tùy tiện là những lỗi sơ đẳng nhất và dễ thấy nhất trong hồ sơ của ứng viên, đặc biệt là các sinh viên tốt nghiệp các ngành kỹ thuật hoặc khoa học tự nhiên. Thậm chí có sinh viên tốt nghiệp khoa Ngoại ngữ/Ngữ văn của các trường đại học uy tín cũng mắc lỗi chính tả, viết câu cú ngô nghê, ngữ pháp chằng chịt, khó hiểu đến mức nhà tuyển dụng phải lắc đầu ngao ngán.


2/ Văn phong “nửa nạc nửa mỡ”
“Dynamic, creative, ambitious, có khả năng chịu được áp lực cao…” Đó là một đoạn mô tả bản thân của một ứng viên thuộc thế hệ 8X. Ngày nay các bạn trẻ có khuynh hướng “chêm” tiếng Anh trong giao tiếp hàng ngày. Và thế là, kiểu văn phong “nửa nạc nửa mỡ” theo đó mà vào hồ sơ tìm việc của họ. Một hồ sơ như vậy cho thấy chủ nhân của nó là một người cẩu thả và không thống nhất. Nếu phạm những lỗi như vậy, ứng viên rất ít có khả năng được nhà tuyển dụng lọc lại hồ sơ, chứ chưa nói đến cơ hội họ được mời đi phỏng vấn.
3/ Lương cao “ngất trời”
Một ứng viên ghi trong hồ sơ gửi đến một trang web việc làm với thông tin như sau: “Lương hiện tại US$700; lương mong muốn US$1.500…” Khi định mức lương mong muốn của mình, liệu ứng viên này có biết hồ sơ của họ sẽ bị nhà tuyển dụng đánh dấu hỏi to tướng? Với kinh nghiệm hiện tại của ứng viên, nhà tuyển dụng đánh giá ngay đòi hỏi tăng lương hơn gấp đôi này hoàn toàn vô lý. Kết quả là hồ sơ của ứng viên này bị gạt sang một bên và nhà tuyển dụng tiếp tục tìm kiếm những hồ sơ khác có chất lượng và mức lương hợp lý hơn.
4/ Không logic, bất cẩn
Một ứng viên đang theo học khóa Thạc Sĩ Kế Toán trình bày hồ sơ như sau: “Kỹ năng giao tiếp, thuyết trình được sử dụng trên 12 năm” và đánh giá kỹ năng này ở cấp độ “Sơ cấp” (beginner). Thế nhưng ứng viên này lại đánh giá kỹ năng lãnh đạo của mình ở cấp độ “Nâng cao” (advanced) với thời gian sử dụng chỉ mới 5 năm?! Chỉ vì sơ xuất đó mà ứng viên trên đã làm hỏng toàn bộ hồ sơ của mình. Nếu là nhà tuyển dụng, bạn có chọn ứng viên này cho vị trí kế toán trưởng công ty?
5/ Dài dòng, không phù hợp
Nhiều ứng viên “không tiếc” thời gian trình bày hồ sơ của mình trên 4, 5 hay thậm chí 7 trang giấy. Họ dường như muốn viết cả tiểu sử của mình cho nhà tuyển dụng xem. Bạn hãy nhớ, hồ sơ chỉ đề cập những kinh nghiệm và thành tích có liên quan đến vị trí bạn đang ứng tuyển mà thôi. Những kinh nghiệm như “tham gia chiến dịch mùa hè xanh năm 2004” của thời sinh viên xa xôi sẽ làm cho thông tin hồ sơ của bạn bị “loãng”.


“Văn là người”, vì vậy nhà tuyển dụng sẽ đánh giá bạn qua chính hồ sơ tìm việc. Một hồ sơ trực tuyến ấn tượng sẽ đem đến cơ hội vàng giúp bạn có được công việc mơ ước. Vì vậy, trước khi nhấn nút “Hoàn thành” để gửi hồ sơ đến một website việc làm, hãy kiểm tra hồ sơ của bạn thật kỹ lưỡng. Đảm bảo rằng hồ sơ được trình bày thống nhất, hoàn chỉnh, cấu trúc rõ ràng, và tuyệt đối không phạm bất cứ một lỗi chính tả hay ngữ pháp nào.

Sưu tầm

Sunday, May 8, 2011

VIỆT NAM DẦN HIỆN ĐẠI HÓA QUÂN SỰ

VIỆT NAM PHÁT TRIỂN HẢI QUÂN ĐỂ BẢO VỆ QUYỀN LỢI BIỂN



Mạng Sina (Hồng Công ): Việt Nam phát triển hải quân để đối kháng với Trung Quốc TTXVN (Hồng Công 14/1 ) - Mạng Sina ngày 13/1 đăng bài "Hải quân Việt Nam: năm 2015 sẽ xây dựng khả năng tác chiến viễn dương đối kháng với Trung Quốc", viết: Sau khi chiến tranh Lạnh kết thúc, VN luôn thực hiện phương châm chỉ đạo kết hợp chặt chẽ giữa phát triển kinh tế với quốc phòng, nhấn mạnh phát triển kinh tế và củng cố quốc phòng là hai nhiệm vụ chiến lược lớn, kinh tế tăng trưởng sẽ cung cấp động lực mạnh mẽ cho việc hiện đại hóa quốc phòng. Vì vậy trong qúa trình phát triển kinh tế, VN dần dần mở rộng tỷ trọng đầu tư vào xây dựng quốc phòng; căn cứ vào tiến trình phát triển công nghiệp hóa và hiện đại hóa, dần dần nâng cao trình độ hiện đại hóa quân đội. Năm 1976, khi VN vừa thống nhất, quân đội VN đã phát triển trở thành đội quân lớn với hơn 1 triệu quân. Cuối thập kỷ 80 của thế kỷ 20, cùng sự thay đổi của cục diện đối đầu hai cực và nhu cầu xây dựng trong nước của VN, cộng thêm việc khó có thể duy trì chi phí quân sự lớn và tiếp tục thực hiện chính sách mở rộng quân bị như trước, nên tháng 9/1986 VN đề xuất tinh giản biên chế quân đội, xây dựng một đội quân với số lượng tương đối, chất lượng cao, phù hợp với thực lực kinh tế quốc gia.

Bước vào thế kỷ 21, căn cứ vào tình hình an ninh quốc gia và cuộc chiến tranh tin học trong tương lai, VN đã xác lập chiến lược quân sự "phòng ngự tích cực". Nhấn mạnh trong kết cấu sức mạnh quân sự, kết hợp giữa 3 lực lượng vũ trang là bộ đội chủ lực, bộ đội địa phương và dân quân tự vệ. Trong quy mô chiến tranh kết hợp giữa tiến công với quy mô vừa và nhỏ và tiến công địch rộng khắp, nhấn mạnh đến tác dụng chống lại kẻ thù một cách toàn diện: Trước hết, VN thúc đẩy mạnh mẽ thể chế lực lượng vũ trang "3 kết hợp". Trong đường lối phát triển quân đội nhấn mạnh đến việc cùng với sự điều chỉnh chiến lược quốc gia, việc xây dựng quân đội phải chuyển từ trạng thái thời chiến sang trạng thái thời bình, coi việc xây dựng đội quân chính quy với số lượng thích đáng, trang bị tiên tiến, cơ động linh hoạt, sức chiến đấu mạnh, chất lượng cao, ngày càng hiện đại hóa làm mục tiêu cơ bản. Thứ hai, nhấn mạnh đến việc điều hoà và phát triển có trọng điểm các quân chủng và binh chủng. Mấy năm gần đây, quân đội VN rất nhấn mạnh đến việc điều chỉnh một cách hợp lý tỷ lệ giữa các quân chủng và binh chủng; ưu tiên phát triển hải quân và không quân, khống chế quy mô lục quân, trọng điểm tăng cường xây dựng binh chủng kỹ thuật. Thứ ba, ưu hoá thể chế quân dự bị và động viên nhanh. Tiếp tục tăng cường xây dựng lực lượng dân quân tự vệ cả về số lượng và chất lượng. Ngoài ra kết hợp với đặc điểm tình hình đất nước, VN luôn nhấn mạnh đến tư tưởng "quốc phòng toàn dân". Cùng với việc thực hiện cải cách quân sự, phát triển hơn nữa thể chế quốc phòng toàn dân. Dưới sự chỉ đạo của tư tưởng chiến lược quốc phòng toàn dân, VN tăng cường mạnh mẽ việc xây dựng lực lượng bộ đội dự bị và dân quân tự vệ. Lực lượng bộ đội dự bị có khoảng 50 vạn quân. Số lượng dân quân tự vệ lên tới 2,5 triệu người. Một khi chiến tranh đòi hỏi, lực lượng bán quân sự này chỉ cần được trang bị vũ khí cần thiết là có thể tham gia tác chiến.


Căn cứ vào tư tưởng chiến lược quân sự "phòng ngự tích cực" và "quốc phòng toàn dân", mấy năm gần đây VN quán triệt phương châm xây dựng chất lượng quân đội, coi hải quân và không quân là hai quân chủng ưu tiên phát triển, với phương hướng "tiến sâu vào đại dương", đã tăng nhanh tốc độ xây dựng hải quân và không quân và các quân cảng. Quân đội VN thấy rằng việc coi trọng xây dựng hải quân không chỉ liên quan đến việc củng cố quốc phòng và sự toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ lãnh hải, mà còn liên quan đến việc phát triển kinh tế đất nước, đặc biệt là kinh tế biển. Để tăng cường xây dựng hải quân hiện đại hóa, ngay từ đầu thập kỷ 90 của thế kỷ 20, VN đã chế định "Kế hoạch phát triển hải quân 10 năm", cấp riêng ngân sách cho việc nghiên cứu chế tạo và mua tàu chiến mới và các trang thiết bị khác của hải quân, xây dựng và mở rộng một số quân cảng quan trọng ở miền Trung và miền Nam. Bước sang thế kỷ 21, để thích ứng với nhu cầu tác chiến trong tương lai và xây dựng lực lượng hải quân hiện đại, VN lại đưa ra quy hoạch phát triển hải quân trung hạn và dài hạn. Dự định đến trước năm 2010, cố gắng tăng số lượng tàu chiến mới, dần dần thải loại các tàu chiến cũ, phát triển lực lượng tàu ngầm và lực lượng không quân thuộc hải quân; đến trước năm 2050, sẽ hình thành khả năng tác chiến độc lập, viễn dương và lập thể, thực hiện toàn diện việc chính quy hoá và hiện đại hoá hải quân. Để xây dựng lực lượng hải quân ven bờ thành hải quân viễn dương và hiện đại hóa, VN sẽ chi những khoản đầu tư lớn. Không những mua của Nga những trang bị tiên tiến cỡ lớn như tàu chiến trang bị tên lửa "Nhện độc", còn tự nghiên cứu chế tạo tàu hộ tống và tàu chiến trang bị tên lửa. Ngoài ra còn đầu tư 3,8 tỷ USD để xây dựng một quân cảng rộng 3000 hécta có thể sử dụng cho tàu chiến cỡ 4 vạn tấn ở vùng Đông Bắc VN. Dự tính, một khi quân cảng này xây xong, không chỉ giảm bớt khó khăn tàu chiến Việt Nam chỉ có thể neo đậu ở cảng Cam Ranh, mà còn tăng cường mạnh mẽ việc xây dưng cơ sở hạ tầng của hải quân VN, nâng cao khả năng đảm bảo tác chiến của hải quân VN lên trình độ mới. Các sĩ quan quân đội VN đã từng nói: "VN dự định đến trước năm 2015 sẽ xây dựng một lực lượng hải quân hiện đại hóa, đến lúc này khả năng bảo vệ tuyến đường vận chuyển viễn dương và khả năng tác chiến trên biển sẽ đạt nhu cầu của hải quân hiện đại hoá. Theo tư duy của quân đội VN hiện nay, dải ven biển hình chữ "S" và những đảo nhỏ mà VN xâm chiếm ở Trường Sa sẽ tạo nên một hệ thống phòng vệ tương đối hoàn chỉnh, hải quân VN có thể "lấy điểm khống chế diện", lấy ưu thế địa lý phát huy tác dụng của các tàu chiến cỡ nhỏ, từ đó có thể đối kháng được với lực lượng hải quân mạnh của các nước khác trong khu vực. Giống như hải quân, không quân VN thành lập năm 1956, đã có bước phát triển mạnh cùng với tiến trình cải cách đổi mới của đất nước. Hiện nay không quân VN có 12 nghìn quân, biên chế thành 4 sư đoàn, 6 trung đoàn tiêm kích, 3 trung đoàn vận tải, 1 sư đoàn máy bay lên thẳng. Hiện được trang bị 394 máy bay chiến đấu, 47 máy bay trực thăng. Có tin cho biết VN có thể trong vòng 15 năm sẽ tiến hành hiện đại hóa lực lượng không quân với quy mô lớn. Trong vài năm tới VN trọng điểm cải tiến và đổi các loại máy bay chiến đấu và tên lửa phòng không. Trong một thời gian dài, quân đội VN có xu thế "nhất biên đảo", hoàn toàn dựa vào Liên Xô. Sau khi Liên Xô tan rã, Nga do kinh tế khó khăn không còn quan tâm đến VN.

Hiện nay cùng với việc thực hiện chính sách cải cách mở cửa về kinh tế, VN cũng ý thức được rằng lợi ích quốc gia là hạt nhân trong quan hệ đối ngoại của VN, vì vậy trong khi thúc đẩy hợp tác quân sự đối ngoại đã vứt bỏ một phần mâu thuẫn về ý thức hệ, chú trọng lợi ích quốc gia với mức độ lớn nhất. Một mặt VN kiên trì kết hợp quốc phòng với ngoại giao, nhấn mạnh thực hiện đường lối ngoại giao hoà bình thực dụng "thêm bạn, bớt thù"; chủ trương thông qua hoà bình hiệp thương giải quyết tranh chấp, kiên trì việc phát triển quan hệ hữu hảo, với tất cả các nước trên thế giới, đặc biệt là với các nước xung quanh, tạo ra môi trường an ninh bên ngoài tốt đẹp cho việc xây dựng quốc phòng. VN với tư cách là nước có thực lực quân sự mạnh nhất khu vực ĐNÁ, năm 1995 đã tham gia vào khối ASEAN, khiến sức mạnh quân sự của VN càng phát triển mà lại không khiến các nước ASEAN khác lo ngại. Mấy năm gần đây, cùng với việc vết thương do chiến tranh VN gây nên cho quan hệ Việt-Mỹ dần dần được lành, quan hệ VN và Mỹ cũng dần dần bình thường hóa. Năm 2006, chuyến thăm VN của Rumsfeld đã mở ra kênh mới cho việc mở rộng hơn nữa sự hợp tác quân sự Việt-Mỹ. Khi đó Bộ trưởng Quốc phòng VN đã công khai nói :"Chúng tôi hoan nghênh họ (người Mỹ) giúp quân đội nhân dân hiện đại hóa. Hiện nay VN đang hợp tác quân sự với Mỹ, Nga và ấn Độ.

VN cũng đang tích cực mở rộng nguồn cung cấp vũ khí; hiện nay ngoài Nga và Ấn Độ ra, Pháp, Ba Lan, Ucraina cũng đều trở thành kênh cung ứng trang bị vũ khí cho VN; Ixraen, Bỉ, Đức, HQ, Anh cũng bắt đầu nhòm ngó vào thị trường vũ khí VN. Có thể dự đoán, cùng với sự phát triển nhanh của nền kinh tế VN, quân đội VN sẽ trở thành quân đội không thể xem thường ở khu vực ĐNÁ. 1.VN sẽ phấn đấu thành quốc gia có nền kinh tế Biển 2.Kinh tế Biển sẽ đóng góp 55% GDP vào năm 2020.Hiện nay Kinh tế biển chỉ đóng góp 15% vào GDP. 3.Xây dựng,hoàn thiện Học Thuyết Hải quân Việt.Xây dựng lực lượng Hải quân hùng mạnh ,đủ sức mạnh bảo vệ các quyền lợi kinh tế của Việt Nam trên khu vực Biển Đông, góp phần giữ gìn an ninh trật tự khu vực ASEAN. Duyệt binh trên sân bay của ta tại đảo Trường Sa Lớn.Sân bay này được xây từ 1996, chỉ dùng được cho trực thăng và loại máy bay chiến đấu có tính năng cất/hạ cánh trên đường băng ngắn.Sắp tới ta sẽ kéo dài đường băng tới 3000m ,đủ để tất cả các loại máy bay hiện có có thể sử dụng được. Chủ Tịch Nguyễn Minh Triết cùng chủ tịch tỉnh Bình Thuận đi thăm trung đoàn không quân tiêm kích - bom Su22.

Trung đoàn được trang bị 40 Su 22 được nâng cấp,mua từ Ba Lan vào năm ngoái.Những chiếc Su 22 cải tiến này có khả năng mang được tên lửa chống hạm hiện đại nhất ,sẽ là quả đấm mạnh của ta trong tác chiến bảo vệ Trường Sa.
Nguồn: dongdu.org

Monday, May 2, 2011

OSAMA BIN LADEN ĐÃ CHẾT, CÁI NGỚ NGẨN CỦA "DÂN TRÍ"


ÔBAMBA thông báo về cái chết của ÔSAMA và cái lỗi ngớ ngẩn của ÔDÂNTRÍMA_BA.

Sunday, April 24, 2011

Học tại chức, quên tại chỗ

(Dân trí) - Xã hội đang khá buồn phiền với vấn nạn học để lấy bằng cấp với mục đích không trong sáng. Đào tạo tại chức vô hình dung tiếp tay cho hiện tượng tiêu cực này. Nói cách khác đại học tại chức hiện nay phát sinh từ nạn chạy theo bằng cấp.

Một chiêu quay bài "hiểm" của nữ sinh (Nguồn ảnh internet)

Lâu nay, người ta hay xì xào, bóng gió về hệ đào tạo đại học tại chức với những sự ví von không lấy gì làm hay ho. Đã có rất nhiều ý kiến tâm huyết của những người quản lý giáo dục, nhà khoa học với tinh thần thắn nhiều khi gay gắt về câu chuyện đại học tại chức của chúng ta.

Còn nhớ, cách đây ít lâu, GS Nguyễn Đình Cống đã có bức thư rất thẳng thắn gửi Bộ trưởng Bộ GD&ĐT với lời lẽ như là “bê từng chảo lửa hắt huỳnh huỵch” (chữ của Trần đăng Khoa trong Chân dung và đối thoại) vào hệ đào tạo này khiến không ít người không vừa lòng khi ông đặt vấn đề rằng “bức tranh đào tạo tại chức quá đen tối”. Còn Đà Nẵng – Vâng, lại là Đà Nẵng, vừa có ý định không tuyển dụng người có bằng tại chức vào cơ quan nhà nươc của địa phương này.

Trước kia, khi đất nước còn khó khăn thì mô hình đào tạo tại chức tỏ ra phù hợp bởi đã cung cấp cho xã hội đội ngũ cán bộ đáp ứng được nhu cầu lúc đó trong đó không ít người giỏi giang. Còn hiện nay, khi xã hội cần nguồn nhân lực có trình độ cao, khi mà kỳ thi tuyển sinh ĐH trở thành cuộc thi sát hạch thực sự khốc liệt thì sự tồn tại của mô hình đại học tại chức với kiểu thi đầu vào thoáng đến mức lỏng lẻo quả là một sự vô duyên.

Bởi lẽ, muốn tiếp thu có hiệu quả kiến thức ở trình độ ĐH thì đòi hỏi người học phải có nền tảng kiến thức phổ thông vững chắc ở trình độ khá, giỏi. Thế mới có việc thi tuyển sinh đại học để lựa chọn. Cho dù vẫn còn không ít những phàn nàn về chất lượng đào tạo đại học của chúng ta. Cho dù thực học mới là quan trọng nhất nhưng không vì thế mà cho rằng học hệ đào tạo nào không quan trọng miễn là làm được việc bởi nói gì thì nói tấm bằng đại học chính quy không phải là tất cả nhưng cũng có thể coi là “cái vé” đáng tin cậy trong tuyển dụng.

Mặt khác, xã hội đang khá buồn phiền với vấn nạn học để lấy bằng cấp với mục đích không trong sáng. Đào tạo tại chức vô hình dung tiếp tay cho hiện tượng tiêu cực này. Nói cách khác đại học tại chức hiện nay phát sinh từ nạn chạy theo bằng cấp. Có cơ quan vài năm trước vừ mới báo cáo trình độ cán bộ còn yếu thì năm nay đa phấn khởi thông báo 100% cán bộ đã co trình độ ĐH. Có nghĩa là cán bộ của họ đã được chuẩn hoá nhờ đại học tại chức, chuyên tu, từ xa… đủ các thể loại.

Tiếp nữa, theo quy định hiện hành thì học tại chức vẫn có quyền thi cao học lấy bằng thạc sỹ và làm tiến sỹ. Quy định này có thể tầm thường hoá kỳ thi tuyển sinh đại học cấp quốc gia. Bởi lẽ, nó gần như là hợp pháp hoá bằng cấp cho những người không đỗ đại học.

Có lẽ không phải Bộ GD&ĐT không biết sự bất cập của mô hình đào tạo tại chức, bằng chứng là đã có sự thay đổi khi không gọi là “tại chức” nữa mà gọi là “vừa học vừa làm”. Ngoài cái tên dài hơn thì nội hàm của hai khái niệm này có gì khác nhau đâu vẫn chỉ mô hình của cho những người nhiều khi không có “chức” vẫn “tại” và đến lớp là để “học tại chức quên tại chỗ”.
(Sưu Tầm)

Wednesday, April 13, 2011

Tại sao phái nữ thường lo lắng về đêm tân hôn?


Các tài liệu thống kê cho thấy rằng 50% các đêm tân hôn thường không thành công như mong đợi của các cô dâu chú rể. Giải thích về điều này, các nhà tâm lý cho biết vì tinh thần và thể trạng mệt mỏi sau tiệc cưới cộng thêm tâm lý hồi hộp, lo âu đặc biệt là của phái nữ. Lý do này có rất nhiều nguyên nhân sâu sa

Sợ vì đã ăn cơm trước kẻng
Chuyện trinh tiết ngày nay đã không còn quan trọng như trước, thế nhưng đây vẫn là nỗi lo sợ đầu tiên của bất cứ cô dâu nào khi nghĩ đến đêm tân hôn của mình. Cho dù chưa phải là lừa dối, nhưng tâm lý tủi thân, mặc cảm lẫn gánh nặng tư tưởng vẫn khiến nhiều người trong số họ phải mang tâm trạng nặng nề trước ngày cưới. Đối với những bạn gái đã thổ lộ và người yêu đã thông cảm cũng như hiểu rõ quá khứ của mình thì không sao. Nhưng đặc biệt với những cô gái vẫn chưa dám bộc bạch điều đó với chồng mình thì đây giống như một trò chơi may rủi mà họ đang tham gia.

“Đêm tân hôn, khi tôi chờ đợi và cũng hồi hộp như bao cô dâu mới về nhà chồng, nghĩ sẽ có một đêm động phòng hoa chúc thật đẹp, thì anh lại lăn ra ngủ. Anh ngủ một mạch đến sáng mới quàng tay ôm lấy người tôi. Cả đêm, tôi thức trắng mà khóc. Tôi thầm ước giá như chuyện đó chưa xảy ra, có lẽ anh không đối xử với tôi như vậy” - (ma_2106…@yh.com).


Tại sao phải che dấu về chuyện trinh tiết? Nếu bạn che dấu điều này với chồng sắp cưới của mình đây sẽ là một gánh nặng tinh thần rất lớn mà bạn sẽ phải chịu đựng suốt cả quãng thời gian đáng lý ra sẽ rất đẹp và hạnh phúc nhất. 90% đàn ông trên thế giới này đều ích kỷ. Thế nhưng 100% họ là không chấp nhận chuyện bị “vỡ lẽ” ngay trong đêm tân hôn của mình.

Không có câu trả lời đúng cho trường hợp này.
Nếu giữ trong lòng, trong đêm tân hôn hay vì một lý do nào đó khác, người đàn ông mà bạn đã gọi là "chồng" phát hiện ra quá khứ cùng những chuyện bạn đang che dấu, thì chắc chắn hạnh phúc gia đình sẽ trên bờ vực thẳm. Bởi KHÔNG một người đàn ông nào chấp nhận chuyện "bị lừa dối" và "vỡ lẽ trong muộn màng".

Nếu bạn nói ra tất cả mọi điều về quá khứ của mình, liệu chàng có còn yêu bạn như trước? Liệu chàng có thất vọng, thay đổi thái độ và lạnh nhạt với bạn? Đánh đổi hạnh phúc không trọn vẹn cho sự thanh thản trong tâm hồn, liệu có xứng đáng?

Hãy tùy vào tình cảm, tùy vào độ sâu của tình yêu, tính cách của anh ấy, sự cảm thông, độ lượng mà hãy quyết định câu trả lời cho mình bạn nhé.

Lo vì chưa có kinh nghiệm
Nếu những cô gái đã “lỡ mất” rồi có nỗi lo của mình, thì những cô gái còn trong trắng cũng có một nỗi lo riêng. Đây là một vấn đề khá tế nhị nên không phải cô gái nào cũng biết nhìn nhận vấn đề một cách thẳng thắn. Một số cô gái trước đêm tân hôn đặt những câu hỏi rất “giản dị”, nhưng không phải là không quan trọng, đại loại thế này: “Mình 22 tuổi và sắp kết hôn, mình không hề có kinh nghiệm trong chuyện đó. Tháng 11 này mình sẽ cưới và đây là điều làm mình lo lắng nhất”. Nếu là bạn, cũng đang trong trường hợp này, tin chắc rằng bạn cũng đang rất thắc mắc điều này.

Một người bạn xin được giấu tên: “Tôi hỏi hết người này đến người khác về chuyện này. Có người cũng kể nhưng cũng rất là dè dặt ngại ngùng. Người thì rất hứng thú khi truyền đạt kinh nghiệm quý báu cho “đàn em” của mình. Tôi vừa tò mò, vừa muốn phám phá, nhưng bên cạnh đó cũng tưởng tượng ra khung cảnh sợ hãi, đau đớn trong đêm tân hôn.”

“Không có kinh nghiệm nào giống kinh nghiệm nào, cho nên những nỗi lo lắng của bạn chỉ là những nỗi lo tưởng tượng. Nhưng những nỗi lo “tự có” này mới chính là những nỗi lo đáng sợ nhất” – Tom Hilfigher (Biên tập của Wedding Night). Bạn có thể tham khảo cách chuẩn bị tinh thần rất đơn giản và hiệu quả của các cô dâu đi trước sau đây:
Chuyện động phòng không phải là một thủ tục nhập môn trong đời sống vợ chồng. Bạn phải cảm thấy khao khát điều đó. Hãy thử tưởng tượng sau biết bao nhiêu sóng gió và khó khăn, bạn và chàng cuối cùng cũng đã đến được với nhau. Hồi hộp và lo âu là tốt. Hãy cố gắng cân bằng chuyện đó. Bạn phải giữ được “lửa” của mình cho tới khi bước vào “động phòng”.

- Đừng giữ một kiến thức eo hẹp về chuyện này. Bạn có thể tâm sự, nghiên cứu, đọc thật nhiều những kinh nghiệm được chia sẻ trên mạng để không phải gặp những tình huống khiến cho đêm tân hôn của hai bạn “mất đẹp”.

- Chọn phòng tân hôn thật kỹ và thú vị. Đó phải là một nơi khiến hai bạn cảm thấy thoải mái nhất.


Ngượng ngùng vì những khuyết điểm trên cơ thể
Có người xem ngày động phòng hoa chúc là hạnh phúc tuyệt vời cuối cùng sau bao nhiêu thăng trầm mới có được. Có người lại xem đó là một thực tế khiến họ e ngại không muốn cả chuyện “động phòng”. Phụ nữ thích đẹp và họ luôn muốn người khác giới phải thấy mình đẹp, đặc biệt là người chồng của mình. Những khuyết điểm sau lớp vải có thể làm họ lo lắng đến mất ăn mất ngủ trước ngày cưới. Sự ngại ngùng và e dè này có thể làm hỏng cả một buổi tối lãng mạn, và gây ra những hiểu lầm rất đáng tiếc.

Thế nhưng bạn thân mến, nỗi lo hay sự ngại ngùng này không hề làm ảnh hưởng tới đêm tân hôn của hai bạn. Vì lần đầu “quan hệ” bạn gái nào cũng hết sức bỡ ngỡ, lạ lẫm, thậm chí sợ hãi, dù là với người mình yêu. Chính tâm lý đó khiến họ bị ức chế, không thoải mái và không sẵn sàng cho cảm xúc yêu đương. Điều này sẽ làm cho sự gần gũi thêm khó khăn, thậm chí là đau đớn.

Tâm lý mặc cảm hay ngại ngùng của bạn sẽ tan biến vĩnh viễn nếu bạn đã thực sự sẵn sàng và tự tin cho đêm đầu tiên của mình. Bạn cũng có thể tự tạo sự tự tin cho mình bằng cách áp dụng những phương pháp làm đẹp trước khi cưới. Điều này là hoàn toàn cần thiết và quan trọng. Hãy tới một viện spa và chăm sóc vẻ đẹp của mình hoàn hảo nhất để dành riêng cho đức lang quân của mình nhé.

Sợ cảm giác mệt mỏi sau ngày cưới
Không lo lắng về bất kỳ điều gì ở trên, những cặp vợ chồng khác lại sợ mệt mỏi và cảm giác phải “tân hôn” trong trạng thái chỉ muốn lăn ra ngủ. Các chuyên gia cho rằng đây mới là nguyên nhân chính yếu dẫn tới đêm tân hôn không khác gì một đêm phục vụ cho giấc ngủ của những đôi mới cưới. Có những cô dâu có kỉ niệm về đêm tân hôn của mình chỉ là hai vợ chồng ôm nhau ngủ, hay đếm tiền mừng. Chính những điều này làm những cô dâu ở “thế hệ sau” cảm thấy giấc mơ của mình tan như bọt biển. Họ sợ tâm trạng của mình sẽ bị ảnh hưởng bởi lễ cưới. Chưa kể cảm giác quá kiệt sức sau khi phải chuẩn bị cả ngày chời khiến họ lẫn chú rể không thể làm chủ được tinh thần của mình.

Bạn cần có ý thức giữ gìn sức khoẻ trong suốt quá trình chuẩn bị hôn lễ. Nhất là chú rể phải kiên quyết tránh uống nhiều rượu, bia trong tiệc cưới vì khi say xỉn mà động phòng thì rất nguy hiểm, nhất là với những người có bệnh lý tim mạch.

Hơn nữa, xin đừng nôn nóng và tự ép mình vào “nguyên tắc” là phải động phòng ngay trong đêm tân hôn. Bởi từ nay hai bạn đã hoàn toàn thuộc về nhau. Nếu cảm thấy quá mệt mỏi, chưa sẵn sàng cho chuyện đó thì hãy cùng biến đêm tân hôn thành đêm để hai bạn tâm sự cùng nhau trong tiếng nhạc du dương và trong vòng tay êm ái của người bạn đời.
Thực sự thì sẽ có nhiều người không quan trọng hóa chuyện động phòng hoa chúc, nhất là khi họ đã “vượt rào” từ trước. Nhưng bạn hãy nhớ, kết hôn mang ý nghĩa hết sức thiêng liêng và quan trọng. Đây sẽ là cột mốc đánh dấu và sẽ còn ảnh hưởng rất lâu dài với hai bạn sau này.

Theo Marry

Trai 30, đừng “ôm cây đợi thỏ”



Bạn có biết, ở tuổi 35, nhiều người đàn ông không còn quẩn quanh với những ý tưởng, những dự định và kế hoạch trong đầu nữa, họ đã hoàn thành xong những việc quan trọng trong đời?

Cuộc sống hiện đại khiến chúng ta nghĩ rằng mình còn rất trẻ (nhất là khi xem quảng cáo) nhưng tuổi 30 không phải tuổi 20. Nếu bạn không đi đúng hướng để đạt được những điều mình muốn, nếu bạn vẫn chưa làm những việc đáng ra đã phải làm, thì mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ như ý, trừ phi bạn thôi không ảo tưởng và vỗ về bản thân, hãy bắt đầu những việc quan trọng ngay bây giờ.

Bạn không tự nhiên có được công việc mơ ước

Sự nghiệp thành đạt cần lao động chăm chỉ. Ước mơ lớn còn cần nhiều hơn thế. Theo một thống kê mới đây, bạn cần 10.000 giờ đồng hồ luyện tập để có thể thành thục một kỹ năng nào đó, thiên tài cũng cần nỗ lực bên cạnh sự thông minh thiên bẩm. Sẽ không thể thành công nếu bạn chỉ bước đi uể oải trên con đường đã chọn nhưng lại luôn mơ ước những điều xa xôi, mơ hồ.

Mỗi ngày hãy làm việc ở mức tối đa và trở thành người mà bạn mong muốn ngay từ lúc này. Bạn sẽ không bao giờ có được điều mình muốn nếu không dồn hết tâm sức vào những mục tiêu lớn trong đời.

Tình yêu không tự nhiên đến với bạn

Nếu bạn định để tình yêu đến một cách hoàn toàn tình cờ và hi vọng số phận sẽ an bài mọi thứ cho mình thì thật ảo tưởng. Hãy gặp gỡ những đối tác tiềm năng, nếu bạn cứ quanh quẩn với những mối quan hệ hời hợt, không có tương lai thì một ngày sẽ bất ngờ nhận ra mình là người đàn ông duy nhất còn cô độc.

Bạn không giàu sụ sau một đêm

Hãy học cách tiết kiệm và đầu tư khôn ngoan. Giàu có không tự nhiên rơi xuống, và bạn không tự nhiên kiếm được nhiều tiền.

Chắc hẳn bạn sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vời nếu nghỉ hưu mà có 20 tỉ trong tài khoản. Nhưng bạn có thấy những người đàn ông có 20 tỉ trong ngân hàng nói rằng họ sẽ về hưu không? Không, họ không ngừng làm việc. Bạn có thấy họ nói chuyện như những ông già cổ lỗ sĩ không? Không, họ luôn cập nhật cái mới và cố gắng theo kịp thời đại. Hãy học theo cách làm của họ.

Ngay từ bây giờ hãy học cách tiết kiệm và đầu tư hiệu quả. Hãy lên kế hoạch tiết kiệm tiền và lắng nghe những lời khuyên từ các chuyên gia tài chính.

Sức khỏe không phải lúc nào cũng tốt

Những năm về sau, bạn càng lúc càng thấy khó khăn để giữ nguyên phong độ. Càng ngày việc chạy bộ, đạp xe, leo núi càng trở nên khó khăn. Hãy thay đổi những thói quen xấu gây ảnh hưởng tới sức khỏe trước khi bạn thấy những dấu hiệu của tuổi già bắt đầu xuất hiện như tóc thưa dần và trao đổi chất diễn ra chậm hơn.

Nên tập thể dục, khám bệnh định kỳ, chăm sóc cơ thể đều đặn. Không uống rượu như khi bạn còn là cậu thanh niên 21 tuổi nữa. Cơ thể bạn sẽ “ghi nợ” những lúc bạn bắt nó hoạt động quá tải và trừng phạt bạn về sau.

Đừng thờ ơ với cuộc sống của mình

Nghĩ về những thay đổi lúc tuổi già, bạn thấy thật thất vọng. Nhưng không nhìn trước những nguy cơ sẽ khiến chúng xảy đến nhanh hơn. Hãy hiểu rằng tuổi trẻ ra đi không trở lại, vì vậy, đừng để thời gian trôi qua vô ích và thờ ơ với cuộc sống của chính mình một phút giây nào.
Theo AM

Monday, April 11, 2011

NẮNG


T uổi thơ tôi lứon lên cùng những ngọn đồi, dòng suối, những con đường, những cánh đồng bát ngát trong cái nắng chói chang. Những buổi lon ton theo mẹ đi làm, nắng đốt cháy lưng. Những trưa hè đi bắt ve, bắt cào cào, châu chấu có khi xắn quần lên quá gối, chạy trên ruộng ướt, nắng để lại ngấn trên đùi. Hè nóng nực đã quá quen với cảnh mồ hôi ra như tắm.
Nhọc nhằn vì nắng, nghịch ngợm dưới nắng suốt hè này qua hè kia lại tới, vậy mà không nhận thấy cái nắng ghê người mà sợ...
Dạo này, đi học quen rồi, mỗi dịp về hè bỗng ngại khi phải đi dưới nắng. Ngày nhàn việc mẹ thường hay ra suối mò ốc, ngao ngoài suối về nấu cho ăn. Em tôi cười hỏi: "Anh có đi với mẹ không?". "mò thì có gì khó, ngày xưa tao chả đi mò suốt đó àh!". Vâng! nhưng đó chỉ là ngày xưa. Bây giờ bắt đầu ngại nắng, tôi không mấy hồ hời lội xuống nước, đứng giữa dòng nước trong veo nhưng bỏng rát vì nắng...
Rồi lên trường TP.Vinh chen chúc nhà, chen chúc người, đặc khói bụi...cái nắng nắng dường như ngột ngạt, gay gắt hơn. Đi học, ở ký túc đều trong phòng, quạt điện quay không nghỉ. Ngồi nhìn ra ngoài, chỉ thấy chói chang, không muốn đi đâu nữa. Không còn những trò chơi trong nắng, cũng ít phải lao động dưới nắng. Trên các nẻo đường, con gái hầu như ai cũng bịt mặt, đeo găng tay vì sợ nắng. Vẻ tự nhiên mất đi, chẳng ai nhận ra ai, chỉ thấy dòng người, động cơ dịch chuyển gấp gáp. Người nọ lướt qua người kia, vô hồn...
Mỗi lần nhớ quê, tôi lại thấy hiện lên bao khuôn mặt mong chờ nắng những ngày mùa. Trong lúc học sinh ngồi trong phòng để hoc-ăn-chơi-ngủ thì ở quê, người người "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" dưới cái nằng như rang. Họ cấy dưới nắng, chăm sóc hoa mầu dưới nắng. Họ còn phải thay trời làm mưa cho ruộng đồng khi nắng hút nước đến cạn khô. Chợt nghĩ: Cha mẹ, bà con mình lao động nhọc nhằn triền miểntong nắng;mình làm vài buổi lao động có thấm tháp gì đâu! Hè qua rồi hè lại tới. Chúng tôi về quê làm bạn với nắng. Để rồi, khi tới trường, lại nghe lời kêu của bạn bè: "sao về nhà an dưỡng mà đen và gầy thế?" chỉ cười! Cũng vì quen nắng, bỗng thấy mình khoẻ ra. Lại thấy nắng không đến mức gay gắt như mình vẫn ngồi trong phòng mà hình dung. Đôi lúc nhớ quay quắt tuổi thơ, ước thời gian quay trở lại để được nghịch ngợm, đùa vui dưới nắng mà vẫn không ngại, không sợ cái màu vàng đến chói chang của nắng hè.

TP.Vinh, 19-10-2004
Anh Dinh GTVT

Lenka - Trouble Is A Friend


Saturday, April 2, 2011

Đồ Án Tốt Nghiệp Đường Bộ 2011

http://www.mediafire.com/?jm5jj2iq7x1y9qf
http://www.mediafire.com/?2c9z6nncnnjab2k
http://armorgames.com/play/4071/warfare-1944